Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

9 bài thơ về Mẹ Việt Nam Anh Hùng hay và ý nghĩa nhất

9 bài thơ ca ngợi bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng hay và ý nghĩa nhất:

BÀ MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG

Chồng chết trận rồi, đến lượt con
Mẹ già cặm cụi sống chon von
Tôi nhìn mẹ, tưởng Bà Trưng hiện
Bà mẹ nghìn năm của nước non
(Huy Cận)

BÀ MẸ VIỆT NAM

Có mặt nước bốn ngàn năm lịch sử
Bốn ngàn năm tranh sống với thời gian
Máu anh hùng tô non sông cẩm tú
Mồ hôi dân kết đọng ngọn lúa vàng

Mẹ Việt Nam tuổi bốn mươi thế kỷ
Gót Cà Mau đầu tận ải Nam Quan
Cửu Long Giang, buông dài làn sóng tóc
Dựa Trường Sơn, đứng gác Thái Bình Dương.

Ngàn thuở trước làm dâu nhà Hồng Lạc
Một giòng con hăm lăm triệu Tiên Rồng
Con trung hiếu, trai khôn và gái đẹp
Cùng mẹ hiền lo xây dựng non sông

Có biển rộng, sông dài, rừng núi đẹp
Đồng phì nhiêu, lúa mía ngập mênh mang
Và âm thầm bao nhiêu vàng, than thép
Dưới mỏ sâu chờ đợi bước vinh quang.

Giặc cướp nước đánh hơi từ bốn phía
Kéo về đây thực hiện mộng tham tàn
Tên núi sông trờ thành tên chiến địa
Chống xâm lăng thành truyền thống nhân dân.

Gặp thời loạn, mẹ phất cờ khởi nghĩa
Bầy con ngoan đứng dậy diệt quân thù.
Lũ cướp nước đã bao phen khiếp vía
Trở về quê không rửa kịp máu đầu.

Nay giặc Pháp lại mang đầu trở lại.
Dù tầm vông phải chọi với xe tăng
Mẹ vững tin nơi bầy con trung hiếu
Ngày mai đây diệt chúng cứu giang sơn.

Rồi Việt Nam của rừng vàng biển bạc
Của bình yên sáng lạng tiếng chim quyên
Sẽ nguyên vẹn, mẹ nghe chăng khúc hát
Khải hoàn ca từng nhịp đã vang lên.

(Huỳnh Văn Nghệ - Chiến khu Đ, cuối 1946)

tho me viet nam anh hung
thơ về bà mẹ việt nam anh hùng

MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG


Thằng cả gắp vội ăn đi
Món rau ngon lắm mẹ thì mới mua
Hôm nay mẹ nấu canh cua
Các con đông đủ ăn đua xem nào..

Giờ thì không được ồn ào
Thằng ba im lặng gắp vào mà ăn
Thằng tư sao mặt lại nhăn
Chắc lại ăn trúng ớt xanh nữa à

Thằng 5 liên tục xúc và
Ăn tham vẫn vậy như là trước kia
Thằng 6 vẫn xúc từng thìa
Ăn chậm lại trách ô kìa hết cơm

Thằng 7,thằng 8 dỗi hờn
Tính hay đố kỵ phải hơn mọi người
9 ơi! sao đứng đó cười
Anh em đông lắm nhịn cười mà ăn

Dứt lời nước mắt mẹ lăn
Mâm cơm mẹ nấu còn thằng nào đâu
Nhìn thẳng vào ánh mắt nâu
Là sự mất mát khắc sâu tâm hồn

9 đứa 9 sự cô đơn
Mỗi lần tin dữ đau hơn xé lòng
Mọi người hỏi có buồn không ?
Các anh tất cả đều không quay về

Đêm nào mẹ cũng ngủ mê
Mấy thằng bất hiếu chịu về rồi sao ?
Gỡ nón cho mẹ xem nào
Con mẹ ai cũng bảnh bao vô cùng

Nhưng ai cũng tỏ lạnh lùng
Hiện ra phút chốc rồi cùng lìa xa
Để cho mắt mẹ lại nhòa
Tay ôm di ảnh nhìn mà xót thương

Hôm nào cũng thức đêm trường
Đợi tiếng gõ cửa thân thương con về
Rồi sau thất vọng ê trề
Các anh tất cả có về nữa đâu

Thời gian mái tóc phai màu
Nhưng niềm đau ấy không sao cách rời.
(Kẻ Độc Cô)

NGỌN TRONG ĐÊM


Đêm dần xuống lặng buồn mẹ thắp
Ngọn nến hồng sáng khắp không gian
Chín con của mẹ xốn xang
Ùa về với mẹ rộn ràng tâm tư!

Mẹ ngồi ngắm thực hư ngọn nến
Sắc lửa vàng thương mến mẹ yêu
Phải chăng mẹ đã thắp nhiều
Gọi con của mẹ thương yêu chạy về?

Lâu lắm rồi đường quê vắng bóng
Chín con trai mẹ ngóng, mẹ chờ
Chiến tranh sống, chết ai ngờ
Biết rằng là thế, mẹ mơ sun vầy!

Mỏi mòn đợi đêm ngày trông ngóng
Con không về tiếng vọng đêm khuya
Chín con lần lượt chia lìa
Hiến dâng đất nước xuân kia đâu còn?

Mẹ nghẹn ngào gọi con vì nhớ
Mắt mẹ loà món nợ máu xương
Gọi hoài, gọi mãi đêm trường
Cô đơn mình mẹ bức tường cũng đau!

Đời sao lắm bể dâu ngang trái?
Chín đứa con đi mãi không về!
Quặn lòng đau xót tái tê...
Nghĩ thương thân mẹ, thương quê hương mình!

Mẹ ngồi ngắm từng hình con mẹ
Đôi tay run lật khẽ từng hình
Đêm tàn vẫn mãi lặng thinh
Nén lòng thương mẹ tội tình tấm thân!

Nến đã cháy cũng gần tàn lụi
Như dáng hình lủi thủi mẹ mang
Đau thương lệ ướt hai hàng
Mẹ nhìn nến cháy lại càng đớn đau!

MẸ ANH HÙNG


Ngày độc lập mẹ nghe tin dữ
Chín người con quyết tử không về
Nhận được tin báo trên đê
Hai chân ngã quỵ bốn bề ruột đau

Mái tóc mẹ pha màu sương khói
Đôi mắt buồn mòn mỏi thời gian
Gió lùa hiu hắt khói nhang
Bóng mẹ thầm lặng nghĩa trang nhạt nhòa

Run run đặt cành hoa phía trước
Chín người con dỡi ngước nhìn theo
Mâm cơm thiếu vắng cảnh nghèo
Mẹ ngồi chờ đợi mắt nheo đục mờ

Thân côi cút bơ vơ xóm nhỏ
Bởi các con đã bỏ mẹ đi
Bao năm chinh chiến xuân thì
Hồn về đất mẹ hiến vì núi sông.
(Phong Lan Tím)


MẸ VỚI MỘT MÌNH


Tháng bảy lại về trời đổ mưa ngâu
Các con đi đâu sao không về với mẹ
Tháng bảy trời mưa lòng đau như xé
Các con không về mình mẹ một mâm

Tháng bảy ơi sao cứ mãi mưa dầm
Để lòng mẹ cứ âm thầm đau xót
Chồng hy sinh khi công đồn phá bốt
Mẹ tiễn con mình lần lượt ra đi

Khi tiễn con mẹ đã khóc ướt mi
Ôm di ảnh chồng thầm thì nói nhỏ
Con ra đi theo con đường ông đó
Đường đấu tranh màu cờ đỏ ông ơi

Mẹ sinh ra các con ở trên đời
Nuôi con lớn mong là nơi nương tựa
Khi tuổi về già tối đèn tắt lửa
Giờ mẹ đang ngồi tựa cửa chờ ai

Các con hy sinh trong trận chiến kéo dài
Mẹ không mong có tượng đài hoành tráng
Mẹ hy sinh cả đời cho cách mạng
Mong cuộc đời này tươi sáng hơn thôi.
(Nguyễn Đình Huân)

CHÍN NGỌN NẾN TRONG ĐÊM


Đêm dần xuống lặng buồn mẹ thắp
Ngọn nến hồng sáng khắp không gian
Chín con của mẹ xốn xang
Ùa về với mẹ rộn ràng tâm tư!

Mẹ ngồi ngắm thực hư ngọn nến
Sắc lửa vàng thương mến mẹ yêu
Phải chăng mẹ đã thắp nhiều
Gọi con của mẹ thương yêu chạy về?

Lâu lắm rồi đường quê vắng bóng
Chín con trai mẹ ngóng, mẹ chờ
Chiến tranh sống, chết ai ngờ
Biết rằng là thế, mẹ mơ sun vầy!

Mỏi mòn đợi đêm ngày trông ngóng
Con không về tiếng vọng đêm khuya
Chín con lần lượt chia lìa
Hiến dâng đất nước xuân kia đâu còn?

Mẹ nghẹn ngào gọi con vì nhớ
Mắt mẹ loà món nợ máu xương
Gọi hoài, gọi mãi đêm trường
Cô đơn mình mẹ bức tường cũng đau!

Đời sao lắm bể dâu ngang trái?
Chín đứa con đi mãi không về!
Quặn lòng đau xót tái tê...
Nghĩ thương thân mẹ, thương quê hương mình!

Mẹ ngồi ngắm từng hình con mẹ
Đôi tay run lật khẽ từng hình
Đêm tàn vẫn mãi lặng thinh
Nén lòng thương mẹ tội tình tấm thân!

Nến đã cháy cũng gần tàn lụi
Như dáng hình lủi thủi mẹ mang
Đau thương lệ ướt hai hàng
Mẹ nhìn nến cháy lại càng đớn đau!
(Đặng Minh Mai)

ĐAU LÒNG MẸ


Thời gian có xoá được không
Nỗi đau lòng Mẹ mất chồng mất con
Tháng năm chờ đợi mỏi mòn
Trái tim đau đớn héo hon thân gầy

Con ơi ! Về với Mẹ đây
Mẹ đã sắp xếp đủ đầy cho con
Ra đi khi tuổi còn son
Lãng quên nghĩa đạo làm con ở đời

Hồn con ở bốn phương trời
Thấu chăng lòng Mẹ cả đời mong con
Các con vì nước vì non
Mẹ già thân yếu đợi con trở về

Bây giờ lòng Mẹ tái tê
Chồng con đi mãi chẳng về đơn côi
Bàn tay gầy héo đồi mồi
Bát hương quả trứng Mẹ ngồi đợi con

Phủ tấm lòng Mẹ sắt son
Hồn đọng hương khói vòng tròn bờ vai
Con Mẹ ở chốn tượng đài
Hãy về bên Mẹ chỉ vài giây thôi

Cô đơn Mẹ quá nhiều rồi
Lòng Mẹ cô quạnh bồi hồi xót xa
Đau lòng hình bóng Mẹ già
Ngày đêm lầm lũi cửa nhà NGÓNG CON !
(Lãng Du Khách)

MẸ


Chín người con đã đi theo cách mạng
Dâng hiến tuổi xuân lai láng cho đời
Mình mẹ nhọc nhằn dòng nước mắt thôi rơi
Ngày chiến thắng ngập trời mầu cờ đỏ

Chín người con mẹ, đang nằm đâu đó
Trải máu xương nơi cửa ngõ Sài Gòn?
Dải Trường Sơn trùng điệp núi non?
Thành Quảng Trị? hay đường mòn Nam Bắc?

Mẹ sinh ra những người con xuất sắc
Dâng hiến tuổi xuân diệt giặc xâm lăng
Tuổi xế chiều chỉ còn mẹ trông trăng
Thắp nén nhang cho vĩnh hằng thương nhớ

Cuộc đời mẹ bao gian nan trắc trở
Các anh đi, mình mẹ ở cõi trần
Xin mẹ hãy bớt đi nỗi tủi thân
Giờ có Đảng xin gánh phần chăm mẹ.
(Trần Kim Anh)

Từ khóa tìm kiếm: thơ về mẹ việt nam anh hùng, thơ về bà mẹ việt nam anh hùng, thơ mẹ việt nam anh hùng

1 nhận xét: